Tittle: Hoa anh đào bên mặt nước
Author: [K]yoshi_[K]un
Rating: K
Disclamer: các anh ấy thuộc về amano-sensei, nhưng trong fic này, các anh ấy thuộc về tớ, và là của nhau(có phải không nhỉ?)
Pairing: 6918
Genes: SA, romance.,etc
Warm: sad
Summary: chỉ cần một câu nói thôi, cậu có thể thay đổi tương lai-cái tương lai không có anh
Nhưng cậu đã không thể thốt ra câu nói đó
Và cậu mất anh mãi mãi
_Hoa anh đào bên mặt nước_
Cậu thong thả bước đi dưới ánh trăng. Bộ yukata loạt soạt theo mỗi bước chân cậu.
Trăng sáng. Chiếu rọi khắp khu vườn mênh mông. Trăng chảy trên vai cậu những vệt dài trắng nhợt nhạt.
Kỳ ảo. Huyễn hoặc. Trăng cho phép mình trôi theo dòng nước. Trăng lôi kéo cậu về nơi có những gợn sóng lăn tăn ấy.
Gió lành lạnh. Thơm nhẹ nhàng. Một mùi hương ngọt dịu lan tỏa trong thân thể. Cậu cảm nhận được vị ngòn ngọt đang tan ra nơi đầu lưỡi.
Tĩnh lặng. Ngọt ngào.
.
.
.
.
Hồ hoa anh đào.
Có một truyền thuyết về cây anh đào bên hồ nước ấy. Đó là một cái cây không bao giờ nở hoa. . Năm tháng qua đi, cây anh đào chỉ đứng đó, cằn cỗi và già nua. Những cành cây chỉ có lá vươn ra hứng giọt sương đêm.
Cậu bước nhanh hơn. Cỏ mềm, ướt dưới chân cậu kêu rào rạo. Ánh trăng dường như sáng nhất, đẹp nhất bên hồ nước ấy. Ánh sáng thôi thúc cậu bước tới, thôi thúc cậu cảm nhận nó, đến bên nó.
.
.
.
.
Chạm.
Tay cậu chạm vào than cây thô ráp, sần sùi. Chỉ một ngón tay thôi, nhưng cảm giác run rẩy- thực và sống động ùa vào trong cậu.
Ký ức chợt hiện về.
___________________Flashback___________________
Một ngày đầy nắng.
Khu vườn rộng mênh mông ngập tràn trong màu vàng óng mềm mại. Bên bờ hồ xanh mướt, dưới tán cây anh đào, thấp thoáng hai bóng người.
- Này, Kyouya......
-.....
Chàng trai mắt hai màu dường như bình thản trước lời gọi không nhận được lời đáp trả(nếu là người khác thì anh đã giết rồi); ngược lại, trông anh hoàn toàn thoải mái và vui thích. Tay anh nắm hờ một bàn tay khác, và đầu thì giữ yên vị trên vai của cậu con trai tóc đen.Chân anh thõng xuống hồ, khẽ đung đưa, làm những giọt nước bắn lên long lanh, đầy màu sắc dưới ánh mặt trời.
Chẳng biết có phải là do hai nguời đang ngồi dưới bóng cây hay không mà cậu con trai tóc đen có vẻ hơi bực bội. Chiếc áo mỏng khoác hờ hững trên vai ngăn cách giữa cậu và anh. Nhưng bàn tay cậu vẫn nằm gọn trong lòng tay anh như một chú mèo con ngoan ngoãn- sự thật vẫn là sự thật, không thể chối cãi- cậu xao lòng vì anh, vì cử chỉ nhẹ nhàng của anh.
-Kyouya, em có thích nơi này không?
-......
Lại một sự im lặng đầy khiêu khích. Mắt hai màu đã bắt đầu khó chịu về điều này. Anh liếc nhìn sẻ con đáng yêu của anh, thấy đôi mắt cậu đang dán chặt vào quyển sách. Tay anh siết nhẹ tay Kyouya. Cậu nhíu mày, dứt mắt khỏi trang giấy với một vẻ luyến tiếc(xạo):
- Liên quan gì đến ngươi?
- Thì em cứ trả lời đi đã.
" Đôi khi anh thật giống trẻ con. Đã muốn thứ gì là phải lấy cho bằng được"- Kyouya thầm nghĩ, một niềm vui dễ chịu lan tỏa trong cậu. Đầu óc Kyouya bắt đầu lãng đi, khi cậu đang ngồi đây, với anh, trong một ngày nắng đẹp thế này. Mái tóc thơm mềm của anh cứ ngọ nguậy liên tục, một lọn cù vào cổ Kyouya, khiến cậu suýt chút nữa là bật cười. Cố mím môi và giữ cho bản thân không mê đi vì cảm xúc, cậu đáp:
- Không.
Câu trả lời quá ngắn ngủi so với quãng thời gian suy nghĩ dài như thế khiến Mukuro không hài lòng chút nào. Anh xìu xuống trong một vẻ rõ ràng là thất vọng:
- Vì sao vậy?
-......
- Kyouya!?
- Bực mình quá.....vì-có-đồ-phiền-phức-lắm-điều-là-ngươi-ở đây. Thế đã được chưa?
Câu nói dối trơn tru và hoàn chỉnh đến mức chính người nói cũng phải ngạc nhiên. Mukuro khẽ lắc đầu:
- Oya......anh rất thích nơi này, và anh mong rằng em cũng thế, nhưng tiếc là không được rồi.
Kyouya không đáp, nhưng qua cái liếc nhanh như điện, Mukuro thấy nét hồng rất nhạt xuất hiện trên gò má cậu. Khẽ mỉm cười và giữ bí mật ấy cho riêng mình, Mukuro nói tiếp:
- Anh đã gặp em ở đây, vì vậy, nơi này đối với anh rất quan trọng và đầy kỉ niệm.
Mukuro quay người lại, đối diện với Kyouya. Anh mỉm cười bí ẩn như thường lệ, hôn phớt lên má cậu:
- Tạm biệt, Kyouya yêu quý của anh. Anh sẽ trở lại.
___________________End Flashback_______________________
Mái tóc đen rũ xuống trước trán, những nếp nhăn trên chiếc áo yukata cũng run lên theo dòng cảm xúc trong cậu. Bây giờ, chỉ có mình cậu nơi đây, cô độc và buồn bã, dưới ánh trăng lạnh lẽo này. Không còn anh ở bên cậu nữa, không còn tiếng cười và giọng nói của anh nâng đỡ cậu nữa, không còn bàn tay ấm áp của anh nắm lấy bàn tay lạnh giá của cậu nữa.
Cậu đã đánh mất anh.
Không, dường như đối với cậu anh còn lớn lao hơn thế. Anh không bao giờ quay trở lại, cậu đã mất đi một nửa linh hồn.Trước đây, khi có anh, dù có chuyện gì xảy ra, cậu luôn biết rằng cậu có một nơi để quay về, một nơi mà cậu được chào đón với những nụ cười tươi tắn, một nơi chỉ thuộc về mình cậu, trọn vẹn và dịu dàng.
Tại sao cậu không nhận ra sư khác lạ trong ánh mắt anh? Tại sao cậu không để ý đến lời nói của anh?
Tại sao cậu không biết rằng đó là cuộc gặp gỡ cuối cùng của cậu và anh?
Cậu nhận ra chứ. Cậu để ý đến đấy chứ. Cậu biết rõ đấy chứ.
Nhưng cậu làm được gì nào?
Cậu chỉ lờ nó đi, lờ đi cảm xúc của anh, của chính cậu; tự đánh lừa bản thân mình rằng đó chỉ là một sự lo lắng vô nghĩa và phiền phức, vì cậu tin rằng anh sẽ quay trở lại.
Và rồi cậu nhận được gì?
Chỉ còn sự hối tiếc và ân hận. Cậu hiểu rằng, anh có thể làm mọi thứ vì cậu, chỉ cần cậu vui. Vậy tại sao cậu không nói với anh rằng:" Dừng lại. Đừng có đi đâu hết" ? Chỉ cần câu đó thôi, anh sẽ gác bỏ mọi chuyện lại, đúng như mong muốn của cậu.
Nhưng cậu đã không nói thế. Cái tự tôn trong cậu không cho phép cậu làm thế.
Và vì lý do ích kỷ đó, anh đã rời xa cậu mãi mãi.
.
.
.
.
" Anh sẽ quay trở lại"
Nói dối. Tất cả chỉ là lừa dối. Anh đã lừa dối cậu.
Nhưng chẳng phải
Chính cậu cũng lừa dối anh đấy sao?.
.
.
.
Toc.....toc
Toc toc
Những giọt nước lạnh ngắt trượt qua những kẽ tay cậu, chảy xuống cỏ. Đất cồn lên mùi ngai ngái.
Một làn gió ẩm lành lạnh vuốt ve khuôn mặt cậu. Nó mang theo mùi hương của đêm.
Ngày dài lại trôi qua......
__________________________
Giấc mơ.
Cậu đang bước đi trên trảng hoa bồ công anh. Nó bám đầy vào gấu quần cậu những vệt trắng nhỏ li ti.
Chiều hoàng hôn rực rỡ. Những tia nắng cuối cùng của ngày phản chiếu trên hoa một màu đỏ cam. Hoa bay ngợp trời.
Trảng hoa ấy rất rộng, mà cậu bước đi chỉ có một mình. Cậu cắm cúi bước, bước trông vô định, không biết rằng mình đang đi đâu và đi theo cái gì. Chiếu áo khoác bay lãng đãng trong chiều gió. Mùi nắng hanh hanh.
Có tiếng cười ngân nga khiêu khích vang lên.
Kyouya quay ngoắt lại, trên tay cầm sẵn hai cây tonfa thủ thế. Nhưng cậu hạ xuống ngay, đôi mắt xếch nhướng lên như thể không tin nổi. Mái tóc đó, nụ cười đó, khuôn mặt đó,.....
Anh đứng phía sau như thể đã chờ cậu từ lâu lắm. Rồi anh mấp máy môi:
- Thế.....mừng đã gặp lại em, Kyouya.
Cậu đứng lặng ở đó. Có cảm giác gượng gạo kỳ cục dâng lên trong lòng khiến cậu bối rối và khó chịu. Nhưng xen lẫn trong cảm xúc đó lại có chút mừng vui. Hạnh phúc khi anh sải bước đến bên, nắm lấy tay cậu, bật cười:
- Kufufu......em làm sao thế? Đã đến đây rồi thì ta đi dạo một lát chứ?
Rồi anh cúi xuống, nói nhỏ vào tai Kyouya:
- Hay tại gặp anh, em mừng quá không thốt lên lời?
Lời nói của Mukuro đã kích hoạt cho sát khí âm ỉ trong người Kyouya bùng phát trở lại. Cậu nhanh nhẹn rút tonfa ra, đánh tới tấp. Mukuro né được hết, vừa cười vừa nắm tay cậu kéo đi.
Họ chạy khắp trảng hoa trong ráng chiều rực đỏ. Đằng trước là anh, vừa chạy vừa cười thích thú; đằng sau là cậu, cây tonfa cầm chặt trong tay, đuổi theo anh sát nút.
Ước gì thời gian ngừng lại vào lúc này, tại đây, để tay cậu nằm trong tay anh mãi mãi.....
.....
.....
.....
.....
- Oya, trễ đến vậy rồi cơ à? Anh phải đi đây!!!!
Mukuro nhổm người dậy, hốt hoảng la lên. Hai người họ đang nằm trên trảng hoa, ngắm nhìn những ngôi sao sớm xuất hiện trên nền trời đen mượt như nhung.
Kyouya cũng ngồi dậy, phủi hoa bám đầy trên vạt áo:
- Ngươi đi đâu?
- Oya oya, em lo lắng cho anh hả? Đừng lo, chẳng có việc gì quan trọng đâu. Anh đi nhé.
- Ai thèm lo cho ngươi. Xéo đi.
Mukuro cười (tà), hôn Kyouya một cái chớp nhoáng, và bỏ đi.
______________________
Cuối cùng, cậu cũng chẳng thể nói ra được mong muốn của cậu. Cậu lại để anh ra điSự thực và ảo mộng- khoảng cách mong manh như một cái khép mắt cho giấc ngủ dài.
Nhưng khoảng cách đó dường như là không thể phá vỡ.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má......
_Hoa anh đào bên mặt nước_
End.