Tác giả: Sakura
Độ tuổi: 12
Nhân vật: mượn của Masashi sensei
Cốt truyện: chuyện tình của sak và sas trong một đêm giáng sinh
Thể loại: nhẹ nhàng, tình cảm và lãng mạng vương chút buồn
Tình trạng: chưa hoàn thành.
*Chú ý: các nhân vật không thuộc về tác giả.
-------------------------
Chapter I: Fun or Sad?
Có
một loài hoa màu hồng phớt, loài hoa gọi mùa xuân về xua tan đêm tối, đem hạnh phúc và ấm áp đến cho những ai đang cô đơn và mất niềm tin vào cuộc sống. Một loài hoa luôn căng tràn sức sống, luôn nở rộ và không bao giờ tàn…..
Và cũng có một chuyện tình thần tiên gắn với loài hoa kỳ lạ ấy….
Chuyện tình hoa anh đào…..
Xuân ơi, sao người ko mau đến?
Đem sắc hương của đất trời về,
Và đem cả người con gái ấy đến tôi,
Biết chăng em, hoa anh đào………..
Mặt nước hồ tĩnh lặng và lạnh lùng, một buổi sáng mùa đông cô đơn, những giọt nước tí xíu dường như lười biếng chẳng chịu lăn tăn gợn một chút sóng, cả cơn gió cũng không buồn thổi qua nữa.
Mọi thứ thật yên bình như chưa từng được như thế, bóng hình một cô gái in
sâu dưới mặt nước, một đôi mắt màu ngọc lục bảo thoáng buồn, mái tóc hồng ôm suông theo khuôn mặt của cô. Làn da trắng như hoa tuyết đang rơi một cách lạnh lùng.
“Đã lâu lắm rồi nhỉ, Sas? Cậu đi đã được gần hai năm rồi, chắc bây giờ cậu đã trở nên rất mạnh, đã học được nhiều thuật của Orochimaru và có lẽ câu đã quên hết mọi đều về tớ rồi phải ko?.....”
Dòng suy nghĩ của sak miên man trôi theo dòng nước, kể từ ngày chia cách,
sak hầu như ko gặp lại sas, những gì còn lại chỉ là kỷ niệm, từng đêm
nhìn tấm ảnh đội 7 từng chụp, lòng sak cứ quặn đau, đôi khi nước mắt
chực tuôn trào một cách lặng lẽ. Đôi khi sak thầm nghĩ tại sao số phận
lại trớ trêu như thế, phải chi cả 3 ngừơi sak, sas và nar ko làm ninja
thì giờ đây chẳng ai mang trong lòng nhiều nỗi muộn phiền như thế……
“ Sao lại đứng ngẩn người ra thế sak?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên làm sak giật mình. Ko cần quay mặt lại
sak vẫn biết được là ai, vì trong khoảng thời gian đau buồn vì mất sas,
thì giọng nói ấy luôn bên sak, xoa dịu trái tim và động viên cô đứng
dậy bước tiếp.
“ Chào buổi sáng Nar, cậu trễ hẹn 5’ với tớ đấy, tớ ngẩn người vì đang nghĩ phải “xử” cậu thế nào đây?”
Nghe câu nói của sak, Nar hết hồn nhìn lại đồng hồ, quả thật Nar đã trễ.
Biết lỗi của mình, Nar rối rít xin lỗi mặc dù cậu biết tôi của mình ko
lớn lắm.
“Xin lỗi sak chan, vì tớ….ngủ quên nên tới muộn, nhưng cũng ko muộn lắm
mà, mới có 5’ à, cậu tha cho tớ đi nhé. Lần sau tớ ko dám thế nữa đâu!”
Nhìn khuôn mặt hối lỗi của Nar, Sak ko tài nào nhịn được cười, trông cậu
thật trẻ con, vả lại sak cũng đâu có giận nar đâu, chỉ hù cậu cho vui
thôi, ai ngờ được Nar lại sợ đến thế.
Sak cười và nói:
“ Uh, tha cho cậu lần này đó, còn lần sau nữa thì cậu biết tay tớ.Hihi. Thôi, trể giờ hẹn với mọi người rồi đấy, đi nào Nar!”
Nhìn nụ cười tươi rói của sak, nar biết cậu đã được cô nàng tha, nhưng ko
biết nhỡ lần sau trễ nữa thì sak xử mình thế nào, Nar tự nhủ: “Lần sau
phải dậy thật sớm thôi, kẻo ko….mình khó mà toàn mạng.”
“Đi mau lên nào Nar, còn nghĩ ngợi gì nữa đấy hả?” – Sak giục.
“ Được rồi, tớ đến ngay, làm gì mà cậu sợ trễ dữ vậy sak?”
Sak ko đáp chỉ cừơi thật tươi và bỗng dưng giữa trời mùa đông giá lạnh,
giữa sự ngủ yên của vạn vật, cơn gío thổi qua, thật nhẹ chỉ đủ để hai
con người cảm thấy lạnh mà đi gần nhau hơn….